YÊU HẾT MÌNH -Chu Đức Đông- Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa, Thì cũng để chìa khóa lại cho anh. Dù người đi, để tình mọc rêu xanh, Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế. Dù người mang nhan sắc cho nhân thế, Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi. Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi, Thì cũng để bóng hình xưa ở lại. Dù thế giới của người giờ xa mãi, Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay. Dù người theo ai bước đến tương lai, Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn. Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn, Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh. Dù người hẹn với ai cả lai sinh, Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.
YÊU HẾT MÌNH
-Chu Đức Đông-
Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa, Thì cũng để chìa khóa lại cho anh. Dù người đi, để tình mọc rêu xanh, Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế. Dù người mang nhan sắc cho nhân thế, Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi. Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi, Thì cũng để bóng hình xưa ở lại. Dù thế giới của người giờ xa mãi, Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay. Dù người theo ai bước đến tương lai, Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn. Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn, Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh. Dù người hẹn với ai cả lai sinh, Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.
Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,
Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.
Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,
Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.
Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,
Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.
Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,
Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.
Dù thế giới của người giờ xa mãi,
Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay.
Dù người theo ai bước đến tương lai,
Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.
Dù người hẹn với ai cả lai sinh,
Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.